Thursday, April 30, 2009
Love and Marriage
Credit: http://www.aniboom.com/animator-portfolio/ozgul
The narcissism of small differences
Credit: http://www.aniboom.com/animator-portfolio/smalldifferences
The Piano
Credit: http://www.aniboom.com/animator-portfolio/cybling
Sunday, April 26, 2009
Thursday, April 23, 2009
khi bé Bo hát cùng 12 chị người đẹp
nằm trong chíến dịch làm mới mình và phục vụ nhiều đối tượng (gu, độ tuổi, ngôn ngữ) anh Bo nhà ta ra mắt dự án hát cùng 12 chị mỹ nhân. Cũng ok thôi, giọng anh Bo vẫn đáng yêu như khi mình còn là fan của anh (mình cũng từng teen lắm chứ bộ). Thích cái đáng yêu của "Nắng Sân Trường" Bo hát cùng Hiền thực. Buồn cười trước cái chênh lệch khi bé Bo gồng mình hát nhạc Lê Mình Sơn cùng chị Lam. Dù sao cũng thấy H.T và Bo rất tinh ý với thị trường. Hát với 12 mỹ nhân này thì ít nhiều cũng đánh động đến fan của các chị và chuyện có thêm fan là đương nhiên.
nằm trong kế hoạch teen hóa và nhẹ hóa bản thân chuẩn bị đón XMas, tôi nghe anh Bo (thần tượng một thời) và 12 chị mỹ nhân và giới thiệu cho mọi người cùng nghe!!!!
Nhật Thực 2
Giấc mơ màu trắng
.
Sáng tác: Trần Lê Quỳnh
Tình yêu như chuyện cổ tích Cha đã lâu lắm không xem Tình yêu như người bạn cũ Mẹ đã lâu lắm không gặp
Tình yêu có lúc dần biến mất trong đời sống hôn nhân. Có khi vì cả hai. Có khi không vì ai cả. Chỉ biết những nồng nàn xưa như một cuốn truyện cổ tích từ lâu người cha đã xếp xó. Chỉ biết những yêu thương cũ đã từ lâu người mẹ đã không tìm gặp.
Một ô cửa trắng Một cô bé giấu những giọt lệ giữa những vì sao rơi ngoài song Trong một đêm lấp lánh ánh trăng Đằng sau từng lời hờ hững Là tháng năm sắp qua rồi Đằng sau nụ cười hạnh phúc Là tiếng khóc lúc không người Một ngôi nhà vắng Một đêm trắng như những nỗi buồn trong đêm mùa đông Hay màu hoa đang chờ lúc xuân sang thức dậy
Cô con gái được nuôi lớn bằng những hạnh phúc giả tạo. Một ngày, cô đủ lớn để nhận ra những lời yêu rất hờ của cha để tiếc cho những tháng năm lời yêu ấy cất lên từ đáy lòng. Một ngày, cô nghe sự nhạt nhòa trong tiếng cười hạnh phúc của mẹ để lặng nhìn mẹ khóc khi xunh quanh không còn ai yêu cầu vai diễn một người vợ hạnh phúc. Ngôi nhà hạnh phúc xưa giờ là ngôi nhà vắng lặng với ba con người được kết nối lõng lẽo. Quanh cô gái là những đêm trắng và những giọt lệ. Sâu trong lòng cô là khát khao hạnh phúc như đóa hoa trắng đang chờ mùa xuân để bừng nở.
Rồi giấc ngủ đến cô bé mơ mình là én bay trong sương mờ Băng qua đại dương Bay đến những thiên hà xa lắm Để cho màu trắng Như giấc mơ dịu dàng sẽ ở lại trong tim Và trên mái nhà Đàn chim én về cùng mùa xuân.
Cô gái chỉ tìm đến được hạnh phúc trong giấc mơ. Chỉ trong mơ cô mới đủ sức vượt qua biển ám ảnh về sử đổ vỡ của cha mẹ. Chỉ có trong mơ cô mới đủ phép màu bay khỏi tinh cầu lạnh giá của họ để tìm đến một thiên hà xa xôi khác, nơi tình yêu ngự trị. Rồi trong giấc mơ, đàn chim én về dệt mùa xuân cho bông hoa trắng bừng nở, cho những niềm tin trong sáng về tình trong cô được sống lại.
Tự Tình Ca - 5DK hát , tôi nghe
Cho đến lúc này, cái tôi không thiếu thốn nhất khi ở đây là âm nhạc. Tình cờ nghe lại Tự Tình Ca thì thấy âm nhạc là một người bạn không bao giờ bỏ mình. Tôi nằm trên giường, trong căn phòng nhỏ, nhắm mắt để quên mình ở đâu, nghe thấy lòng mình trong CD Tự Tình Ca của 5 Dòng Kẻ.
Cách hát acapella của 5DK, lọc bớt nhạc, chỉ còn âm phát ra từ tâm hồn con người, nghe gần gũi như nghe những người bạn trò chuyện. Cảm giác nỗi cô đơn của mình được mở tung, dàn trải, vang rền là một cảm giác dễ chịu. Cảm giác thấm từng ca từ đẹp là một cảm giác rất sung sướng. Cảm giác tìm ra một niềm vui cho tâm hồn giữa mảnh đất thực dụng trống huơ này là cảm giác bình tâm cứu rỗi.
Chạy trốn - Khi Tùng Dường còn thuần
Chạy trốn gần như là sản phẩm đầu tiên và duy nhất của Lê Minh Sơn và Tùng Dương. Cho đến giờ tôi vẫn thích album này của Tùng Dương nhất. Khi đó Tùng Dương còn rất thuần jazz, thuần ma mị, thuần đàn ông, thuần...Tùng Dương. Có lẽ nhờ cái chất jazz và đàn ông đậm từ 7 sáng tác của Lê Minh Sơn.
Từ xa nhau, Sơn sáng tác cho người đàn bà hát những ca khúc thuần tâm trạng đàn bà. Từ xa nhau, Dương hơi lạc lối, đi những con đường không thuần, trọng hình hơn âm. Âu cũng là đáng tiếc! Nhưng có thể tự an ủi rằng những thứ duy nhất càng có quý giá hơn (như sự kết hợp duy nhất của "Hà Trần + Vi Thùy Linh + Ngọc Đại = Nhật Thực 1" chẳng hạn). Dù thế nào thì Chạy Trốn cũng rất đáng thưởng thức một cách thủy chung không vương ngoại ý.
Pha một ly cafe đi! Tắt bớt đèn đi! Kiếm một góc êm nằm đi! Nhắm mắt lại đi! Đong đưa đi! Phơi lòng ra đi! Có thấy chưa những tỳ miết từ những tiếng kèn, những khúc phiêu, những ca từ, và giọng ca ma mị. Có thấy khỏanh khắc như vậy đáng gọi là thụ hưởng?
Romance cho Ngọc Anh - người đàn bà hát nhạc Phú Quang
Romance cho Anh là một album đáng nghe (thậm chí là một album phải nghe cho những ai yêu nhạc đẹp của Phú Quang và giọng ca nồng nàn của Ngọc Anh). Sẽ rất nhiều lần bạn bắt gặp nỗi buồn của mình trong đó. Đó là những nỗi buồn bình thường như những Chuyện bình thường được đánh số. Đó là những nỗi buồn dịu êm như một bản Romance. Đó những nỗi buồn lạnh như một buổi Chiều hoang. Đó là những nỗi buồn lóe lên như Ánh chớp hay âm ỷ như Lời rêu. Đó cũng có thể là những nỗi buồn mênh mông khi Có một ngày "em không yêu anh, em tràn ngập niềm vui rời xa căn nhà cũ"...
Cái chất đàn bà nồng nàn khát khao đến dại khờ của Ngọc Anh ngấm dần chất nhạc buồn, thơ và đẹp của Phú Quang qua 2 album trước. Đến Romance cho Anh thì có những câu, những chữ trong bài hát không biết là đang nghe Ngọc Anh hát hay là nghe Phú Quang trút lời nữa.
Đến Album thứ 3 hát nhạc Phú Quang này thì đã đến lúc cái tên Ngọc Anh gắn liền với Phú Quang có lẽ. Cũng như những đôi tên tuổi ca nhạc sĩ như Trịnh Công Sơn - Khánh Ly, Văn Cao - Ánh Tuyết... Ngọc Anh gắn với nhạc Phú Quang không phải vì lượng mà vì chất.
Từ hòa ôm đến design đều hòan hảo. Tôi chỉ không hài lòng là Hà Anh Tuấn lại được chọn để duet 2 bài. Giọng của Hà Anh Tuấn không đủ đàn ông để hòa cùng một giọng hát rất đàn bà như giọng hát của Ngọc Anh. Tôi thậm chí chưa bao giờ thấy chất đàn ông trong Hà Anh Tuấn từ giọng hát, trò khéo đến lối diễn.
Quốc Bảo với cây guitar và bạn bè
Tôi rất thích album lần này vì vốn rất thích nghe các ca khúc hát theo lối acoustic. Tôi rất thích động thái lần này của Quốc Bảo, him không gồng mình nặn ra thêm cái gì xinh trầm mà tìm lại những tác phẩm đẹp của mình với cái nhìn trong veo của chiếc guitar. Không có những méo tiếng hay hòa âm ồn ào tinh xảo, các ca khúc của Quốc Bảo bây giờ đẹp như một cô gái rửa trôi hết phấn son - cái đẹp dung dị mà muôn phần thu hút. (như Mai Khôi trong hình bìa ấy)
Các bài dĩ nhiên đều hay nhưng có lẽ tôi có cảm xúc nhất khi nghe Tình Ca Phố của Mai Khôi. Có một nỗi nhớ Sài Gòn len lén vào lòng, nhớ phố, nhớ quán, nhớ tình, nhớ hẹn, nhớ hờn, nhớ vui... Tôi còn nhớ đến tình yêu giữa Anh Đẹp Chuẩn và Chàng Điếm Hạng Sang trong Hợp Đồng Mãnh Thú mà tôi chưa có thời gian viết ra điều mình nghĩ và cảm. Hẹn!
Một phút khó tính: nghe Tiên, vẫn chỉ là nghe một nữ sinh học lực khá hạnh kiểm mờ ám của trường Lê Hồng Phong ngày nào. Hòa thì nhỉnh hơn Tiên nhưng có lẽ đặt cạnh đàn chị Mai Khôi nên cũng thấy không hoàn hảo trong vai trò một friend của Quốc Bảo.
Có một ngày ... anh không yêu em!
Khi người phụ nữ không còn được yêu, nỗi đau lớn nhất là khi họ biết người đàn ông của mình sẽ dần thuộc về một người phụ nữ khác. Họ sẽ chết lặng khi người đàn ông "tràn ngập niềm vui rời xa căn nhà cũ". Rồi đây hắn sẽ cười bằng ánh sáng của nụ hôn từ một người khác. Rồi đây hắn sẽ buồn với cơn mưa cùng ngắm với một người khác...những cung bậc buồn vui mà người phụ nữ chưa từng được nếm trải với hắn. Rồi đây hắn sẽ rũ bỏ chiếc áo sờn vai để thay vào một màu áo tươi tắn khác, dễ dàng như rũ bỏ một tình yêu.
Từ ngày ấy, người phụ nữ chập chững tập những bước chân đầu tiên của một cuộc sống không có người đàn ông ấy. Nhưng cho đến ngày gã đàn ông đã là "một chàng trai với màu tóc khác" thì trong lòng cô, những năm tháng yêu xưa chỉ mới như ngày hôm qua.
Bài hát là một nỗi buồn rất đẹp, rất phụ nữ!
Sáng tác: Phú Quang
thơ: Nguyễn Khoa Điềm
Có một ngày anh không yêu em
Anh trở về nơi xa với chiếc áo em chưa từng thấy
Có một ngày anh cười bằng ánh sáng của nụ hôn khác
Những nỗi buồn của mùa mưa khác
Những buồn vui em không có bao giờ
Ngày anh không yêu em
Anh tràn ngập niềm vui rời xa căn nhà cũ
Chiếc áo sờn vai anh đã thay bằng màu áo khác
Ngày ấy em bắt đầu bằng bước chân của ngày quên anh
....
Anh đã là một chàng trai với màu tóc khác
Riêng năm tháng cuộc đời vẫn như ngày xưa
Wednesday, April 22, 2009
All by myself
When I was young
I never needed anyone
And makin love was just for fun
Those days are gone
I think of all the friends Ive known
But when I dial the telephone
Nobodys home
All by myself
Dont wanna be
All by myself anymore
All by myself
Dont wanna live
All by myself anymore
Hard to be sure
Some times I feel so insecure
And love so distant and obscure
Remains the cure
All by myself
Dont wanna be
All by myself anymore
All by myself
Dont wanna live
All by myself anymore
Quê nhà...tôi ơi!
Quê nhà tôi ơi, xứ Đoài xa vắng
Khói chiều mênh mông, sông Đà buông nắng
Nhớ thương làng quê, lũy tre bờ đê
Ước mơ trở về, nghe mẹ hiền ru bên thềm đá cũ.
Quê nhà tôi ơi, con đường qua ngõ
Bóng mẹ liêu xiêu trong chiều buông gió
Nhớ… thương đàn con, biết phương trời nao?
Áo nâu mùa đông, thương mình lận đận, đêm buồn mẹ ru.
À ơi, hoa bay lên trời, cây chi ở lại?
À… ơi hoa cải lên trời, rau răm ở lại, chịu lời đắng cay.
Quê nhà tôi ơi, Ba Vì xanh tím
Nón chiều che ngang mắt chiều hoang vắng.
Những đêm mùa đông, khói hương trầm bay,
Bóng cha ngồi đây, ngọn đèn lung lay, bức tường vôi trắng.
Quê nhà tôi ơi, quê người con gái
Mắt buồn da nâu, giấu tình yêu dấu
Mắt đen về đâu, mắt đen của tôi?
Mắt đen chờ ai, tháng ngày mỏi mòn, mối tình long đong?
À ơi, em đi lấy chồng anh vẫn một mình.
À… ơi, táo rụng sân đình, thương anh một mình, một mình nhớ em
À… ơi, hoa bay lên trời
À… à… ơi, hoa cải bay đi, rau răm thôi đành… ở lại.
The afternoon smoke spreads, Da River casts sunrays
Missing the village, the bamboo trees
Wishing to be back, listening to Mother’s lullabies
Mother’s shadow swaying in the afternoon wind
Missing her children, living beneath Heaven
Empathizing my incompetence, Mother lulls the sad evening
Oh oh, the cabbage flower flies, the fragrant knotweed stays, bearing bitterness
A conical hat shading deserted eyes
During winter nights, the scent of aloe wood burns
Father sitting beside flickering lights, and walls of white lime
Sad eyes, brown skin, hiding a wondrous love
Black eyes gazing, black eyes of mine
Black eyes await, days wear and tear, an inconclusive love
Apples fall onto the communal house’s courtyard
Pitying his lonely soul, missing her
Oh oh, the cabbage flower flies, the fragrant knotweed is left behind
Nợ - Nghe thơ trong nhạc
Nghe Nợ của nhạc sĩ Trần Viết Tân, tôi không tránh khỏi liên tưởng đến các tác phẩm của nhạc sĩ Phạm Duy bởi mỗi lời hát đều là một lời thơ. Thú thật cuộc sống ở SàiGòn bận rộn đến mức tôi chỉ nghe được bài Nợ trong album và cho rằng đây là bài tôi thích nhất. Giờ đây, trong một sáng thứ 7 giá rét, trong phòng riêng của mình, tôi bình an nghe lại cả album một cách từ tốn thì thấy mình vẫn thích Nợ nhất nhưng phát hiện những bài khác trong album hay không ít hơn chút nào.
Càng nghe càng thấy lòng mềm ra với chất thơ trong nhạc. Càng nghe càng thấy yêu cái đẹp trong cuộc sống, trong những nhớ nhung, giận hờn, bất chợt, nợ nần, muộn màng, tay mẹ, Hà Nội...
Hai kiều nữ Hà Nội, Lam và Nhung, đã dắt người nghe vào chốn thơ và nhạc ấy thật nhẹ nhàng. Kiều nữ Nhung gần như sinh ra để hát các bài về Hà Nội . Kiều nữ Lam thì sinh ra để hát theo cách của đàn bà. Đáng mừng là cái chất thơ mong manh của nhạc Trần Viết Tân đã kịp thấm vào mà giúp Lam tiết chế để nhả chữ một cách yêu kiều hơn bản năng gốc của mình. (mừng vì như thế đúng với bối cảnh chung của album hơn)
Mỗi bài hát đều làm tôi say mê nên khó mà tỉnh táo dùng từ ngữ chính xác cho cảm nhận của mình. Xin gửi đây lời hát, lời thơ của các ca khúc trong album để bạn cùng tôi cảm nhận. Sẽ rất hay nếu tôi được nghe một người tri âm nào đó...
ẤM NỒNG: Xin anh đừng là mây bay Suốt đời em không với tới Xin anh đừng là con suối Bởi nguồn sẽ đổ về sông Xin anh đừng là vừng đông Cho em chói lòa đôi mắt Xin anh đừng là khoảnh khắc Để em tan biến hư vô Anh đừng là ngôi nhà to Để em đi qua ngần ngại Anh đừng là bờ là bãi Đổi thay dâu bể cuộc đời Anh cứ là anh thế thôi Ấm nồng vòng tay thân thiết Nơi em gục vào quên hết Khổ đau cơ cực đời thường
BẤT CHỢT: Đôi khi con chuồn chuồn bất chợt Đậu xuống cành rào Để những chiếc gai run rẩy Đôi khi ngọn gió hoang bất chợt Đùa giỡn bên làn áo mỏng Thiếu nữ rùng mình Chàng trai rùng mình Đôi khi cơn mưa rào bất chợt Giận hờn trút xuống khóm hoa Những cánh hồng tươi tan tác Đôi khi tình yêu kia bất chợt Ghé qua tim người Để lại thẳm sâu ... vết xước Đôi khi tình yêu này bất chợt ghé qua tim mình Để lại thẳm sâu ... thẳm sâu
EM HỒNG NHUNG RẤT LẠ: Em hồng nhung rất lạ Nở giữa vườn đêm xưa Trăng gầy đôi mắt hạ Mộng thầm vàng áo xưa Anh tìm em phố lạ Ngày tháng buồn nỗi đau Trong lòn con nước cạn Tình hỡi nhớ thương xa Nghe chừng nai cũng buồn Tình có còn ước mơ Bên chiều xưa thẫn thờ Giọng hát nhẹ khói bay Biển vắng lạnh gió đêm Buồn lắng vào mắt em Hồn đắng lời xót xa Sóng từng cơn lướt qua Em hồng nhung rất lạ Nở giữa vườn đêm xưa Bây giờ bên phím đàn Tình hỡi sầu ngút ngàn
ĐÊM HÀ NỘI NHỚ: Xa một tuần có lâu quá không anh Sao em thấy ngày dài đến thế Đêm Hà Nội thơm nghẹn lòng hoa sữa Ngôi sao em ngân ngấn khóc chân trời Ngày xa anh em bỗng hóa đơn côi Gió cũng không buồn ngang cửa nữa Một chiếc lá rơi cũng làm em nhớ Úp mặt lên trăng mới biết trăng gầy Hà Nội bồng bềnh trôi theo heo may Ánh trăng nhắc về một thời mê đắm Thơ em xuống dòng buồn nghiêng dấu lặngNỗi nhớ về anh lấp mãi không đầy
HÀ NỘI EM: Em vẫn nói là Hà Nội của riêng em Hà Nội buồn trong hoàng hôn muộn nắng Hà Nội trầm với ngói nâu nghiêng hắt Hà Nội thương quá lời mẹ ru xưa Em vẫn nói Hà Nội của riêng em Với con đường hoàng lan trong ký ứcVới tuổi thơ nồng nàn hương cốm mới Một triền đê ngơ ngác cánh diều trưa Hà Nội em bản nhạc buồn bỏ lỡ Với lao xao khúc chuyển mùa dang dở Những câu hát ngân hoài trong nỗi nhớ Loang ánh nhìn cả một mùa đông Hà Nội em tiếng thở dài của thời gian Về anh người con trai xứ khác Mang nhiều đam mê khát khao trong đời Hà Nội nhỏ buồn sao ôm nỗi anh đi.
EM KHÔNG NHỚ ANH ĐÂU: Em không nhớ anh đâu Em đã thề như thế Hàng cây dài bóng xế Che sầu dâng hoen mi Con đường nào mình đi Chợt ngút ngàn xa ngái Vẫn dòng người qua lại Sao giờ không bóng anh Chùm hoa khế đầu cành Vương màu lên tóc biếc Tím ngắt chiều tiễn biệt Lược nào hơn tay mềm Bến hồng hà dịu êm Tàu xa tràn sóng vỡ Sông gồng mình trăn trở Hình như là sông đau Nếu tình cờ gặp nhau Anh ơi đừng tìm mắt Nỗi nhớ lòng nén chặt Sẽ trào dâng lệ nhòa
À ƠI TAY MẸ: Bàn tay mẹ chắn mưa sa Bàn tay mẹ chặn bão qua mùa màng Vẫn bàn tay mẹ dịu dàng À ơi này cái trăng vàng ngủ ngon À ơi này cái trăng tròn À ơi này cái trăng còn nằm nôi Bàn tay mang phép nhiệm màu Chắt chiu từ những dãi dầu đấy thôi Bàn tay mẹ thức một đời À ơi này cái mặt trời bé con Mai sau bể cạn non mòn À ơi mẹ tay vẫn còn hát ru Ru cho mềm ngọn gió thu Ru cho tan đám sương mù Ru cho cái khuyết tròn đầy Cái thương cái nhớ nặng ngày xa nhau Ru cho sóng lặng bãi bồi Mưa không dột chỗ ngoại ngồi vá khâu Ru cho đời nín cái đau À ơi mẹ chẳng một câu ru mình
NỢ: Em nở duyên anh từ kiếp nào Như bờ lau nợ nước ven ao Mực nghiêng nợ bút, thơ vay chữ Trăng khuyết trời khuya nợ ánh sao Áo nợ đường kim nét chỉ thêu Núi non vay muộn cỏ xanh rêu Phố đêm nợ ánh đèn hiu hắt Khói bếp xanh lam nợ mái lều Ta hẳn nợ nhau mối ân tình Như ngày mới nợ ánh bình minh Như hoàng hôn nợ đêm tăm tối Và phận làm người nợ tử sinh Có thể kiếp xưa em nợ anh Như đêm hạ nợ ánh trăng thanh Đôi khi em vẫn thường suy nghĩ: Sao nhỉ! Vì sao em có anh