Saturday, December 20, 2008
Sunday, December 7, 2008
Trần Tiến 08
Một "Tự Họa" tươi mới hơn mà cô cháu Hà họa cho ông chú Tiến trong năm 08. Một bức họa trong không gian World, Newage, Unplugged... hiện đại (đậm hơi hướng của một Đối Thoại 06 ngày nào).
Ngạc Nhiên: Chưa ai yêu nhạc Trần Tiến lại nghĩ ra là có một ngày chất nhạc của Trần Tiến lại được truyền tải bằng một phong cách mới lạ như thế.
Thích Thú: Khi thấy Trần Tiến vẫn "ngẫu hứng như sông Hồng", một cách ngẫu hứng rất riêng, rất đời mà rất lãng mạn , rất giản đơn mà rất đẹp, không triết lý mà rất cần suy ngẫm.
Ra Ngõ Tụng Kinh: bài hát dùng mở đầu album thì thật là đắt địa. Cứ nghe tiếng chuông, tiếng hêha của dàn hợp xướng, nghe "Âm dương nằm ngang, Ngũ hành nằm dọc, em chưa biết đọc em nằm nghiêng" thì lòng đã mê muội. Có người sẽ cho là bài hát hơi liêu trai nhưng tôi thấy có một lý giải hiền hòa hơn: Sau khi "Ra ngõ mà yêu", đôi nhân tình tìm "Ra ngõ tụng kinh", cùng tu thiền mật tông dưới mặt trời xanh mắt của tình yêu. Tình yêu và trí huệ dành cho đạo không mâu thuẫn với nhau một chút nào. Ngẫu Hứng Phố: Ai sống ở Hà Nội và đang rời xa mà nghe bài hát thì chắc là phải nao lòng lắm. Không chỉ là những ngẫu hứng nguệch ngọac như Hà Nội Những Năm 2000, Ngẫu Hứng Phố là một bức tranh rất chi tiết về Hà Nội: từ vật giá của tình người đến mùa thu, bia hơi, ngô nướng, em, mẹ, bụi, Hồ Gươm, mẹ mất, tình đi... Một Mình: Giọng Hà cất lên cô độc "Rượu một mình với ngọn đèn têm khi gió thu về, một chú ve sầu nằm chết bên thềm cửa sổ mùa thu" trước khi có tiếng guitar vang lên trong căn phòng vắng. Tâm trạng cô đơn tri âm tri kỷ của một người nghệ sĩ. Rượu không bạn mà đất trời thì rộng, căn phòng thì vắng, gió thu thì lạnh... Nhăng Nhố: Một tình yêu xa xôi ngây ngô lỡ làng kiểu "Chim sẻ tóc xù". Gã lãng tử cứ mãi đi chơi cùng sương gió một đời chứ những cô "Nhăng Nhố" hay cô "Chim sẻ tóc xù" thì bên gã chỉ được một chiều trong đời người mà thôi. Chị Tôi...Sao em nỡ vội lấy chồng: một kết hợp rất vừa vặn. một hòa âm thoang thoảng chồng chéo xa xôi như một mảng kỉ niệm mỏng manh mà vuơng vấn mãi. Tôi rất thích đoạn cuối bài hát khi lời tiếc nuối "cầu xây xong đã lâu không thấy người về đưa dâu" cứ đan xen vào "chị hai xinh tang tình... ra ngõ mà trông". Nghe ra cái se sắc cho phận buồn của một người chị có nhan sắc mà bạc phận. Có thể nói đây là track hay và sáng tạo nhất trong album. ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Thất Vọng: Tùng Dương không "hạp rơ" với nhạc Trần Tiến. Theo tôi nhac của Trần Tiến không cần những phà hơi rất ma mị jazzy của Dương. Bài Điệp Khúc Tình Yêu hoàn toàn không mang lại cảm xúc mạnh như version của Hồng Nhung - version làm tôi phát khóc khi nghe cao trào "hãy hát lời lửa cháy bằng trái tim tình yêu..." (nghe lại để so sánh) ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ Không Thích: Trần Thái Hòa là nhân vật tôi không có thiện cảm. (hình này có lẽ THẬT quá, mong không ai hoản loạn) Him không có một chút gì đặc biệt đến mức phải được mời vào album này và những dự án khác của Quốc Bảo như một khách quý. Có lẽ là background "bác sĩ tương lai biết hát" phần nào vui đắp (Như thể Hương Lan biết khiêu vũ ấy). Từ cái tên trùng, rồi thành Hòa Tê Tê rồi giờ là Hòa Trần đã thấy một sự không riêng và rất biết nương tựa. Không bài nào trong album này của him hát ra hồn của nhạc Trần Tiến (thều thào như thế họa chăng ru ngủ được fan của Quốc Bảo) Sock nặng: David Trần là thằng khùng nào mà Hà Trần nhặt ngoài phố đưa vào album thế không biết. Người này có vấn đề về phát âm, tại sao lại cho hát? Nghe vài câu bè mượt mà của Hà ở cuối bài mà tiếc đứt ruột. Hư mất cả bài Mặt Trời Bé Con lừng lẫy một thời!!! |
Thời Gian Để Yêu - Thời gian để nghe Đỗ Bảo
Một không gian âm nhạc nhẹ và trong mở ra. Tôi nghe được gió đong đưa, nhìn thấy biển xanh mát va mây bềnh bồng, cảm thấy tình yêu nhẹ nhàng.
Vẫn là Đỗ Bảo với những ca từ giản dị và những quan sát tỉ mỉ nhất mà hồn nhiên nhất từ một tình yêu đẹp. Thời Gian Để Yêu - một track hay của album - được chọn làm tên chung một cách rất vừa vặn vì thời gian lắng nghe những sáng tác của Quốc Bảo thật sự là thời gian để lắng nghe tình yêu, nhớ về tình yêu hoặc hi vọng về một tình yêu (với tôi thì nó hơi quá viễn tưởng). Đó là những tình yêu đẹp, những cách yêu đẹp, những tư duy yêu đẹp, những người yêu đẹp và những hoàn cảnh yêu đẹp.
Không phải là ưu ái quá khi nói là các track đều hay và rất đúng chất Đỗ Bảo. Bên cạnh 2 bức thư tình mà Tấn Minh và HQH lại viết cho nhau (làm Đỗ Bảo thật sự trở thành ông vua viết thư tình) các sáng tác còn lại đều rất đáng thưởng thức. Đơn cử như:
Bài Ca Tháng Sáu: giọng Hà Trần cùng piano từ tốn kể về một câu chuyện nhẹ: Đó là một tình yêu quá phẳng lặng và tử tế đến nỗi vào một ngày kia, khi chợt lắng nghe một bài tình ca cũ vọng ra từ chiếc radio bên nhà ai, đôi tình nhân mới nhớ ra mình đã từng là những kẻ phiêu lưu vài thập kỷ trước. Bài tình ca từ chiếc radio kết thúc để lại một không gian yên tĩnh dễ chịu và hai trái tìm dần đỏ lửa.
Câu Trả Lời: "mùa xuân, tiếng hót con chim vang lên trong veo lảnh lót"..."có khi nào em nghe tôi nói! mà tình yêu, một câu trả lời khó khăn"... Tôi hứng từng lời ca, từng nốt guiter, hoàn toàn hòa nhập vào không gian thơ của bài hát rồi nhận ra mình không đủ lời để nói ra hết cảm nhận của mình (thật đáng xấu hổ)
Qua hai bài trong album này, Nguyên Thảo hoàn toàn thuyết phục tôi rằng cô rất phù hợp với chất nhạc nhẹ nhàng trong veo của Đỗ Bảo:
Những Khung Trời Khác: tôi rất thích bài hát này. cách hòa âm mang hơi hướng jazz trong các bộ phim kinh điển. Nguyên Thảo buông âm nhả chữ rất nhẹ và nữ tính. Đây là tâm trạng rất hạnh phúc của một cô gái đang yêu. Tâm trạng yêu nguyên lành nhất mà tôi từng nghe! "thích những ngày mưa có anh tới, thích những bình minh đón anh tới, cùng bên ly cafe, cùng xem cuốn phim mới, đợi những tia nắng xanh xuyên qua khung trời vô tận. thích từng suy nghĩ trong anh về cuộc sống, từng nơi chốn anh hay ghé lại... thích giữ lòng yêu mãi phơi phới, thích mối tình ta vẫn tươi mới...thích từng giờ phút yêu nhau khi gần nhau..."
Thời Gian Để Yêu: "chậm lại nhịp sống để ta lắng nghe, giờ là lúc mà thời gian để yêu, giờ là lúc sống giấc mơ đời mình". Tình yêu thì bên cạnh đấy, ta phải biết "chào ra đi thật xa lắng lo mỗi ngày" để nhớ về những "niềm vui lãng quên bé nhỏ" như "ngôi nhà ta ở hay chiếc áo ta mặc", "tiếng cười tháng năm vui tươi", "những sương nhỏ reo hát mùa thu"...
(Ngoài ra tôi cũng thích Thủy Chung, Bức Thu Tình Thứ 4 và Kỷ Niệm)
Chưa bao giờ - Quên được không những điều...
vậy ta có nhớ được những chuyện chưa xẩy ra?
_________________________________
3 version này xin tặng cho chị ZzzChocolate
Trong cơn mưa đêm nhẹ như gió,
trôi qua không gian va nguôi lắng dần
... những điều em chưa nói với anh
Hôm chia tay cây vừa trút lá,
hôm chia tay ô cửa vẫn sáng đèn
Hát gì lên đi, đêm quá yên!
Trôi theo cơn mơ dòng sông chói chang
Trôi theo cơn mơ niềm đau rất thật
Có bình yên nào không xót xa?
Anh nơi đây hay còn đâu đó
... cô đơn xa xăm từ giây phút nào
... đến vô cùng...
Bây giờ em biết vì sao
gặp nhau biển xô sóng trào?
Ngồi nghe chiều êm gió lặng
giữa muôn vàn hoa
Đi về đâu cũng là thế
Buồn kia còn trong dáng ngồi
Thiên đường xưa khép lại
từ muôn năm rồi!
Thiên đường đã khép nguồn cơn
từ hôm dòng sông rũ mình
Quên được không những điều
... đã bao giờ qua?
Quên được những sớm mùa đông
nhìn ra ngày sương xa về?
Quên được không những điều
... ta chưa bao giờ...?
Tình một đêm
Khoan kết tội tôi là kẻ lăn loàn hay quá thoáng. hãy nghe tôi nói đã.
Trước tiên tôi không quan niệm "tình một đêm" chỉ là những chạm va, những tuột cởi, rồi những tì miết các cơ quan. TMĐ trong tôi có thể chỉ là một đêm trò chuyện mà cả hai thấy hết lồng ngực của đối phương. Họ nghe được hơi thở và ý nghĩ của đối phương và của họ. Họ nhấp nhoang thắp lên cho nhau những niềm tin tuyệt đẹp nhưng rồi sáng ra mọi thứ tan biến như chưa từng tồn tại. Vậy cũng là tình một đêm.
Còn nói về những luyến ái ư! Tại sao không nhỉ! Nếu ta vỗ vai 1 người bạn nhè nhẹ vì tin rằng nó làm anh ta bớt đau, thì ta cũng có thể tác động vào một cơ thể nào đó bằng những cách nào đó nặng tính luyến ái hơn vì những lý do tương tự. Tôi lên án "ăn bánh trả tiền" và kiểu "cho không biếu không, thôi kệ ... nhu cầu mà". Những luyến ái một đêm mà tôi nói đến là những gần gũi giữa những kẻ trân trọng và thông hiểu nhau.
Tôi còn nhớ kịch bản TÌNH YÊU DÀNH CHO HAI NGƯỜI ở sân khấu kịch IDECAF mà tôi đi xem thời tôi lớp 7. Kịch chỉ có hai nhân vật. Họ gặp nhau trong một buổi chiều, yêu nhau, cùng xây cho nhau viễn cảnh về một tình yêu lâu dài...Rồi khi có tiếng gà gáy, họ trở lại thực tại, chào nhau rồi ra đi. Lớn lên tôi hiểu, đó là kịch bản của Pháp kể về hai con người tìm đến một tình yêu có thể là viễn tưởng để tạm xa thực tại là xã hội khô róc vì thiếu ước mơ.
Tôi cùng quan điểm với Vy Thùy Linh về sex. Nó xứng đáng được đặt lên bệ thờ như một thứ thần thánh. Những sex-mua bán và sex-nhu cầu là thứ thần thánh không chân chính, nó chẳng đáng đặt chân vào điện thờ. Còn TMĐ nếu là dạng tồn tại ngắn của một thần thánh chân chính thì cũng đáng có một chỗ bên cạnh những thần thánh khác chứ. Thậm chí cái mong manh và duy nhất của nó cũng là một cái gì đó rất riêng của loại thánh này.
Hình như tôi hơi lên gân. Thật ra bài thơ này nói về một tâm trạng khác.Đó là dạng TMĐ để chắc rằng không vướng vào những nỗi đau cũ của những mối tình sâu đậm. Tội cho nhân vật tôi trong bài thơ. Đứng xa những mối quan hệ bền vững thì an toàn thật nhưng sẽ không bao giờ có cơ hội tìm ra hạnh phúc thật sự cho mình.
Tạm biệt nhé, có duyên sẽ gặp lại
Chuyện tối qua đừng ái ngại trong lòng
Tình một đêm là tình biếu cho không
Sau cuộc vui ngược giòng đời hai lối
Đừng vấn vương, đừng trông mong, chờ đợi
Huống chi mình cũng chỉ mới quen nhau
Kỷ niệm ấy sẽ nhanh chóng phai màu
Đoạn ân tình ta gởi trao vội vã
Rời khỏi đây ta trở thành kẻ lạ
Cuộc sống riêng hối hả theo dòng đời
Tình hôm nay chẳng khác một trò chơi
Đến rồi đi không một lời giã biệt
Yêu làm chi để vướng dây oan nghiệt
Tôi sợ lắm nên đã hết thiết tha
Phút ban đầu thì nồng thắm đậm đà
Đến cuối cùng cũng xót xa cay đắng
Tiếng yêu thương tan dần theo năm tháng
Đời tối tăm không ánh sáng, nụ cười
Nên tôi chọn tình một đêm để vui
Khỏi suy nghĩ rồi ngậm ngùi, thương nhớ
Chuyện cảm tình còn tùy vào duyên nợ
Chúc cho anh hoa tình nở nay mai
Giữa đôi ta biết đâu có một ngày
Mình gặp lại nối tiếp dây tình thắm./.
Từ phía ngày nắng tắt
Khi gã sở khanh đẩy em bằng ánh mắt lạnh tình, em chưa tròn 19. Cô gái 19 yêu mê mang như tôn thờ một đức tin khắc nghiệt.
Em hỏa tán chúng, hỏa tán tình yêu, hỏa tán em 19, "rồi đi".
Từ phía ngày nắng tắt
Vi Thùy Linh
Nỗi buồn nhiều như gió
Em ước được thả lên trời như bóng bay…
…Gió vẫn thổi, buồn phiền không mất nổi
Chỉ còn phía anh thôi
Em không nhớ đã gặp anh bao lần, bất kể khi nắng còn hay đã tắt
Để rồi đêm nay
Em cay đắng khi anh đẩy em bằng ánh mắt!
Ánh mắt anh - không - bay - được
Lòng em vỡ
Vỡ vào đêm chỉ thiếu một tháng trăng em tròn 19 tuổi
Em không nhớ đã thả bao nhiêu nỗi buồn buộc bằng tóc rụng
Tóc mỗi năm một mỏng
Em tức tưởi trở về khoảng trời bóng đỏ
Bóng chèn nhau
vỡ
Lòng em
vỡ
Em lầm lũi lại đến trước nhà anh nhặt xác nỗi buồn, đốt lên thành lửa
Rồi đi
Sau lưng em ngày nắng tắt.
Friday, December 5, 2008
Nhật ký Chiếc Giường Đôi
I'd like to watch you sleep at night
To hear you breathe by my side
And although sleep leaves me behind
There's nowhere I'd rather be
And now our bed is oh so cold
My hands feel empty
No one to hold
And I can sleep what side I want
It's not the same with you gone
ngày... tháng ...năm
Hôm nay hai người họ rất hạnh phúc. Họ làm lớp áo trên người tôi nhăn nhúm. Cơ thể của họ nóng rực. Tôi thích cảm giác ấm áp nhăn nhúm.
ngày... tháng ...năm
Hôm nay chỉ có cô ấy. Cô ấy nằm, khóc. Tôi bị ướt. Tôi không thích cảm giác ướt.
ngày... tháng ...năm
Hôm nay không có ai. Tôi được xếp phẳng phiu gọn gàng. Căn phòng vắng. Tôi sợ cảm giác lạnh lẽo phẳng phiu.
Khi người ta trẻ
khi người ta trẻ, người ta YÊU như là lần yêu duy nhất vì người ta chưa có kinh nghiệm của những lần yêu trước
khi người ta trẻ, người ta RUNG ĐỘNG cực độ vì người ta chưa có lý trí để phán xét
khi người ta trẻ, người ta TIN vì người ta chưa hề biết lừa dối
"khi người ta trẻ, người ta SỐNG khác lắm"...
~~~~~~~~~~~~
tôi nghi ngờ là mình không còn trẻ vì:
tôi biết lần yêu này không là lần yêu đầu, tôi CHUẨN BỊ tâm lý để chia ly, luôn nhắc mình rằng nó không là lần yêu cuối
tôi rung động sau khi đã tin chắc mình NÊN rung động, tôi không dám buông thùa, tôi sợ mình ngộ nhận, tôi sợ giấc mộng tan
tôi rất DÈ XẺN niềm tin, chỉ chỉ tin một nửa để không phải giảy chết khi niềm tin sụp đổ, sự cảnh giác làm cho niềm vui không còn tươi mới
tôi hiện giờ đã khác một người trẻ nhiều...
Đời em không có mặt trời
Đời em không có mặt trời. Ta đi qua không thấy nổi giọt nước mắt. Tâm hồn em phải chăng đã khô róc. Em chỉ cười buồn, nụ cười cũng rất khô.
Đời em không có mặt trời. Qua đêm nay, ngày mai trời không sáng. Hôm nay buồn, ngày mai lại một ngày buồn.
Đời em không có mặt trời. Em loay hoay tìm người, tìm tình, tìm tiếng nói. Em mệt nhoài, chẳng ai hay. Có khi là em đã…chẳng ai hay!
Thursday, December 4, 2008
Khi
Wednesday, December 3, 2008
chuyện kẻ hèn- bội vong
đêm qua nghe ...đau và tiếc cho tình ỵêu của mình vì trao nơi không xứng đáng
đêm qua nghe để thấy mình khôn ra và biết mình đã từng dại
đêm qua nghe để rùng mình vì đã từng tôn thờ một "nữ thánh lăn loàn"
đêm qua nghe mà thấy niềm tin cạn kiệt, và năng lượng yêu chắc cũng không còn
đêm qua không buồn, không khóc và không ngủ
đêm qua không mong chờ đêm mai...
"lại là đêm dư thừa ta - một cái bóng"
Rồi 1 ngày
Rồi 1 ngày trời buồn không thổi gió
Tìm lòng em, chẳng có chút tăm hơi
Lòng ta đó còn xanh như nhánh cỏ
Sao lòng em vội bạc trắng như vôi
tặng N (N ngày xưa)
anh nhìn nhận là anh cô độc đi!
anh nhìn nhận là anh cô độc đi.
Tuesday, December 2, 2008
Người ta nói, tôi bảo...
người ta nói tôi sống quá vội. tôi bảo chắc gì sáng mai tôi còn thức dậy
người ta nói tôi quá mong manh. tôi bảo: ừ, thế đừng làm tôi vỡ nhé
người ta nói tôi quá đanh đá. tôi bảo đó là đề an toàn, không để vui
người ta nói tôi quá trẻ con. tôi bảo tôi đau nhiều hơn trẻ con
người ta nói tôi quá già cỗi. tôi bảo tôi nhiều đam mê hơn một ông lão
người ta nói người ta yêu tôi. tôi bảo: xin lỗi, tôi rất tiếc
người ta nói người ta không yêu tôi. tôi bảo: không sao, tôi quen rồi
người ta nói tôi tài giỏi. tôi bảo tôi chỉ là tôi thôi
người ta nói tôi bất tài. tôi vẫn bảo tôi chỉ là tôi thôi
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
người ta còn nói nhiều điều nữa. tất cả đều đúng và chưa có ai đúng
Lời tỏ tình Buồn
Thật ra ta vẫn một mình
bài thơ trích từ blog của Độ - một người bạn tôi gặp ít, hiểu nhiều và rất quý. Blog của Độ là những dòng suy tư thâm trầm rất đẹp về kiếp nhân sinh không dài này.
hôm nay bỗng tâm trạng rất giống bài thơ này, chợt bàng hoàng nhận ra hình như Độ đã viết hộ mình
THẬT RA,TA VẪN MỘT MÌNH ~*~
Thật ra Ta vẫn một mình
Với lặng im Đèo mây dốc gió
Với niềm riêng Không thể nào bày tỏ
Ôm bơ vơ đi suốt con đường
Thật ra Ta vẫn một mình
Giữa cơn mưa Ngoài trời và trong ý nghĩ
Lời yêu xác xơ Đêm dài mộng mị
Vỗ về ngày tháng lao đao
Thật ra Ta vẫn một mình
Đêm thẩm sâu Nghiêng nghiêng Rời rã
Khoảng trống của tình Mênh mông quá !
Lấy gì để trói buộc lòng nhau ?!
--TấtĐộ--
.
Comments
Froze…
Offline IM
thật ra...ai cũng chỉ một mình yêu: chỉ là những liên quan tạm bợ xa: là thật, biệt: là về
Tuesday August 28, 2007 - 10:12pm (ICT)
273K
Offline IM@Frozenheart: còn nhớ có lần S nói: ai cũng cô đơn cả... ;) biệt là về --->từ biệt nhau là quay về với nỗi cô đơn của mình phải không S ?!
Bên bờ sông có một tình yêu? (Chuyện của Soo 2)
2/ Soo nghĩ mình sẽ bắt đầu một kỷ nguyên mới: kỷ nguyên yêu đúng với ước vọng của mình. Soo cho phép mình nghĩ xa một chút, không tỉnh táo một chút, mộng mơ một chút. Chỉ thoáng buồn và tiếc là Soo không có một người bạn cùng phái nào để thố lộ tâm trạng xao động hiếm thấy này. Soo định sẽ ghi vài dòng vào nhật ký nhưng rồi kinh nghiệm trong tiềm thức ngăn lại: chưa chắc chắn.
3/ Đã hai tuần rồi, không tin tức gì từ người ấy. Soo đã gọi và nhận những câu trả lời nặng chất xã giao. Anh chàng thật sự rất bận khi buổi sáng làm việc và buổi tối theo học để hoàn tất Master. Soo cũng thoáng buồn. Kết thúc cuộc điện thoại Soo bình thản xóa các thông tin liên quan (như những lần trước). Soo thậm chí không bất ngờ với trạng thái bình thản của mình. Ở cái đất bận rộn này Soo không cho phép bất cứ con người nào làm mình sao lãng hay u buồn dù đó là một con người đẹp.
4/ Nhật ký của Soo cứ thế mà phẳng lặng, không có một hình bóng nào vì những mối tình non đều chết trẻ.
...một ngày buồn...
N.H.S
Chuyện của Soo 1: Truyện rất ngắn: NGỦ
Ngủ (Chuyện của Soo 1)
Gần nửa đêm, Hun Soo vẫn chăm chú xem phim trên màn hình, Peter vẫn ngon giấc bên cạnh. Peter hơi co người lại và vùi đầu vào ngực Soo, tu thế giống một đứa trẻ hơn là một gã nhân tình.
Soo không nhớ được Peter là người đàn ông thứ mấy của cô trên đất Mỹ. Ngày đầu tiên đón cô di dân sang, cha cô dặn: "Đừng để bọn đàn ông lợi dụng!". Cô tuân lời cha, không bao giờ để đàn ông Mỹ lợi dụng, mà cô chỉ lợi dụng họ. Từ khi còn ở Hàn Quốc cô đã rất yêu thích nét đẹp của đàn ông châu Âu. Cô thích những đôi mắt xanh, những cánh mủi cao, những bờ ngực rộng. Và đàn ông Mỹ cũng rất thích cô. Có lẽ vì cô biết rõ đàn ông cần gì. Cô biết đưa ánh mắt thế nào thì đàn ông biết mình được mở lối.Cô biết cọ chân vào đâu thì đàn ông bất ngờ hiều rằng cô không thuần Hàn Quốc. Cô biết tạo ra tiếng động gì thì đàn ông điên lên để chứng tỏ mình là một con sư tử. Cô thích cọ môi vào chiếc cằm còn lởm chởm râu cứng. Cô thích tựa má vào những thớ cơ săn chắc. Cô thích luồn tay vào mớ tóc hung mềm mại.
Cô xem đàn ông như những tác phẩm của tạo hóa cần được thụ hưởng gần. Họ xem cô là gì thì cô không quan tâm. Cha cô sẽ xem cô ra sao khi biết chuyện cô cũng không quan tâm. Mà người vợ kế cũng không cho ông có thời gian để tìm hiểu đứa con gái mà ông bảo lãnh qua Mỹ như một cách trả nợ cho người vợ bị ông hắt hủi. Cứ thế Soo đã hưởng thụ gần rất nhiều tác phẩm. Cô không quan trọng tìm cách liên lạc lại với họ. Thậm chí cô không nhớ tên họ. Thay vào đó cô gọi tên họ bằng thứ gì đó mà cô thật sự ấn tượng về họ. Cũng không cần gọi ra vì cô không cần phải đề cập đến họ với ai. Cô hầu như không giao du với ai trên xứ sở này.
Peter là một trường hợp lạ. Cô nhớ tên Peter. Cô nhớ rằng Peter thích mướn một cuốn phim về nhà xem (mà thật ra chưa bao giờ hai người xem hết được một bộ phim). Cô nhớ rằng Peter rất thích hôn và hôn rất lâu. Cô nhớ rằng Peter không rời cô ngay sau mọi việc mà thường ôm cô và ngủ rất an lành. Mấy hôm trước Peter gọi, nói là muốn gặp cô. Cô cũng thoáng thấy rằng mình nhớ Peter nên đã nhận lời. Hôm nay Peter phải làm việc 12 tiếng đến tận chín giờ. Cũng như lần trước, Peter cũng cùng cô mướn một bộ phim lãng mạn về xem. Có lẽ ngày làm việc quá mệt đã làm cho Peter ngủ bên cạnh cô ngay sau khi mở phim được vài phút.
Soo nằm yên, tựa đầu cao hơn Peter để theo dõi bộ phim. Cô nhìn lại phòng của Peter. Đó là một căn phòng ngăn nắp thậm chí hơi quá ngăn nắp so với một gã trai độc thân 24 tuổi. Ánh đèn vàng rất ấm và diệu. Rèm cửa khép hờ chỉ đủ hắt vào phòng một tia rất yếu của đèn đường. Soo với tay lấy một tấm ảnh của Peter đặt cạnh giường. Hình chụp lúc Peter chỉ khoảng 14 tuổi. Lúc đó Peter như một thiên thần thường được vẽ trong các bức tranh kinh điển.
Lòng Hun Soo lúc này rất bình yên. Cô choàng tay mân mê cánh tay của Peter đang đặt hờ lên cô. Soo thích cảm giác này. Cô thấy vui khi có một người nằm ngủ an lành bên cạnh mình. Cô chưa bao giờ thật sự dám thả mình ngủ một giấc yên lành bên cạnh ai. Sau những lần thụ hưởng, cô thường thấy cô đơn hơn trước đó. Khi nỗi cô đơn lớn quá, cô đốt một điếu thuốc, cố lấp đầy mình bằng làn khói cay rồi càng không bình yên. Giờ đây, khi Peter nằm ngủ ngoan hiền bên cạnh, cô lại thấy lòng mình vui hơn. Cô thấy tự hào khi mang lại cảm giác tin tưởng mà một người có thể nằm ngủ bên cạnh mình. Peter đang co mình trong trạng thái bào thai, nhìn hoàn toàn thánh thiện như khi Peter 14 tuổi. Một ý nghĩ trong lành về giấc ngủ bên một người bạn lướt qua đầu Soo. Bỗng cô nhớ rằng khi 14 tuổi cô và Peter vẫn chưa thấy cô đơn như bây giờ.
Nó
Lớp Lớp 1:
-Ba đâu rồi mẹ?
Mẹ nó quay đi không trả lời .
Nó cũng chẳng chút để tâm,vội chạy ra sân chơi cùng lũ trẻ trong xóm.
Nó còn nhỏ quá.
Lớp Lớp 5:
- 8/3 bạn tặng gì cho mẹ? mình sẽ xin tiền ba mua quà cho mẹ
- Ba
Bất giác nó thốt lên nho nhỏ khi nghe đứa bạn nói đến tình huống có hình ảnh một người cha.
Nó bắt đầu lớn.
Lớp Lớp 8:
- Mày nên nhớ trong nhà này mày chỉ là thằng không cha thôi
- Không cha…
Nó lặp lại ,cũng bất giác và nho nhỏ.Cậu nó đã thành công. Nó đã khóc, cái điều mà nó không cho phép mình làm khi nhận một cái tát ngay trước câu nói đó.Lần đầu nó biết nỗi đau “không cha”- đau hơn 1 cái tát.
Nó đã lớn hơn.
Lớp Lớp 10:
- Mẹ thằng Tí vậy mà giỏi , nuôi con 1 mình mà cho nó ăn học đến nơi đến chốn.
Bà hàng xóm phúc hậu vẫn thường nói thế về mẹ nó. Từ lâu nó đã thương và rất cảm phục mẹ. Nó lớn trước tuổi, kịp nhận ra đời sống khắc nghiệt như thế nào đối với một người đàn bà không chồng như mẹ.Nó đã học học hết khả năng và tìm được 1 chỗ trong ngôi trường danh tiếng của thành phố.
Nó đã lớn và thấy mình lớn lắm.
VàoVào đại học:
- Con vàoĐH rồi . Con và mẹ phải chứng tỏ cho ông ấy thấy không có ông ta mẹ và con vẫn có thể làm được mọi thứ.
- Phải biết tha thứ con à
”Tha thứ”! Điều nó chưa từng nghĩ đến.Thì ra biết khóc, biết phấn đấu ,yêu thương và căm hận vẫn chưa đủ làm 1 con người lớn. Hôm nay nó học thêm bài học về “tha thứ” và học được rằng : nó còn phải học nhiều bài học để lớn hơn trong cuộc sống này.
Còn Còn nhiều lát cắt khác trong đời sống của nó, nó đang sống và đang học.
HÀNH TRÌNH ĐI TÌM RÉT - 1
HÀNH TRÌNH ĐI TÌM RÉT - PHẦN 1
Nguyễn Hùng Sơn
________________________________________
- Anh đến bến xe Giáp Bát rồi, em ra đón anh nhé!
- Ok, tầm 10 phút nữa em đến.
Hắn đứng chờ em, khoan khoái hưởng cảm giác lần đầu đặt chân lên đất lạ với những cuộc chơi thú vị phía trước. Không thể nào ngờ hắn có thể gặp em hôm nay. Tối thứ 6 hắn lên xe đi Hà Nội mà tối thứ 5 hắn mới gặp em lần đầu online. Trò chuyện rất đúng điệu và phóng túng được một lúc thì hẹn gặp nhau tại Hà Thành.
Thằng bạn thân gạn hỏi: “Sao mày đi gấp thế, tìm gì, gái hay chùa?”. Hắn trả lời rất lạnh: “Tao đi tìm rét”. Thằng bạn thân vốn không lãng mạn nhưng đã quen với cái cách sống chậm của hắn nên chỉ thoáng ngạc nhiên. Nhưng rồi nhớ ra hắn là hắn nên thôi không biểu hiện sự ngạc nhiên ấy ra nữa.
“Em đến rồi, em đi Dylan đỏ, đứng cạnh anh công an” - tin nhắn làm hắn giật mình, ngừng suy nghĩ. Theo hướng dẫn, hắn tìm ra em. Em hơi khác trong hình, sành điệu hơn, lạnh hơn, giống…thanh nữ làng chơi hơn. Nhưng em rất đẹp. Điều này làm hắn rất dễ chịu ngồi cạnh em (hắn vốn là nạn nhân khốn khổ nhất của cái đẹp!). Hắn không bất ngờ lắm về vẻ ngoài của em. Sau một lần chat duy nhất và những hẹn hò chóng vánh mà em đã ngọt ngào và ngoan ngoãn như thế thì chắc em là một tay chơi có hạng. Những “anh ngủ ngon nhé, hôn anh”, “anh đừng thức khuya nhé chụt chụt”… đã nhan nhãn trên cellphone và trong trí nhớ của hắn đến mức không đáng ngạc nhiên về sự dễ dãi của kẻ nhắn tin. Và em là một trong số đó đúng không nhỉ!
- Mình vào nhà nghỉ cho thoải mái nhé.
- Sao em nói sẽ về nhà em, anh ngại vào nhà nghỉ lắm.
“Mình sắp vào tròng của một callgirl !” – hắn nhắc bản thân đề phòng. “nhưng thôi cứ để xem cô nàng sẽ làm gì”.
Quẹo qua vài ngã rẽ em chở hắn vào thẳng sân một ngôi nhà khang trang cao tầng. Hắn theo chân em lên các tầng. Đây là một ngôi nhà khá cổ. Điều hắn nhớ nhất là rất nhiều tượng phật cổ và giả cổ. Em dắt hắn đến tầng cao nhất, nơi có một bàn thờ lớn, rồi lần vào một căn phòng nhỏ phía sau mà theo cách bài trí thì có thể là phòng của em. Thôi không cần suy nghĩ nữa, môi em ngon quá! Hắn đã bước vội đến hôn em mà cũng chẳng suy tính gì. Có thể là vì em đẹp. Có thể vì Hà Nội lạnh. Có thể vì hắn không thể từ chối đôi môi ấy.
Chạm vào môi em, hắn hơi bất ngờ: nó không nhạt nhẽo như các cuộc chơi hay đổi chác, nó nồng nàn ngòn ngọt như cuộc tình đã qua của hắn. Kệ! Không suy tính nữa. Hắn và phần con, phần đàn ông trong hắn cần hơn thế. Nụ hôn đã đến cao trào ngấu nghiến như những kẻ yêu nhau thật.
- Đây là nhà em à!
Hắn hỏi em một câu vô lý để tách khỏi môi em mà có thời gian định thần lại những chuyện xẩy ra trong nửa tiếng đầu tiên có mặt tại Hà Thành. Sao thế nhỉ, em hành xử không khác những cô gái “nhận tiền, cho bánh” thế sao nụ hôn lại nồng nàn như một kẻ biết yêu?!
- Phòng này của em.
Em trả lời rất ngắn như để dành hơi cho việc khác. Rồi trong tích tát (và bằng một tiểu xảo nào đó của em), em đã nằm và gắn chặt vào hắn bằng khớp nối lỏng lẻo nhất của cơ thể người – lưỡi và môi. Lại cuồng nhiệt, lại tràn trao. Hắn đã loại em ra khỏi danh sách “thanh nữ làng chơi”. Vậy em là…mà việc gì phải suy nghĩ nhỉ, em là gì cũng được. Cảm giác đang dâng trào khắp cơ thể hắn là gì nhỉ? Của một người đàn ông hay của một con đực? Mà chẳng suy nghĩ làm gì nữa chỉ hôn là được rồi. Tiếp và hơn nữa.
(Trong tiềm thức hắn, nụ hôn như một báu vật của người, hắn tôn thờ nụ hôn. Hắn yêu những nụ hôn ngọt lịm từ khao khát đẫm hơi tình chứ không phải là những bãi nước bọt nhạt thếch và những bờ môi lạnh tanh. Thuở còn bồng bột, hắn có thói quen test tình cảm qua nụ hôn (mà hình như đến giờ hắn vẫn còn bồng bột))
- Em có thích anh hôn không (hắn rất tự hào về nụ hôn của mình)
- Quan trọng là anh có thích không (như thể hắn sẽ trả tiền cho việc này)
- Sao lại là anh (sao em chọn anh để diễn ra những việc này)
- Em không biết (định mệnh?)
Em ngồi dậy, cởi từng lớp áo.
- Bố em sẽ về tối nay, em sẽ đưa anh đến nhà mẹ em. Nhưng nhà ngoại em xa trung tâm…
- Anh cần gần em thôi (hắn hơi giật mình, không ngờ mình nói một câu mùi mẫn như vậy. Nhưng nghĩ lại nó không phải là một câu thủ thuật)
Hắn ngẩn đầu, khóa câu nói của em bằng miệng, kéo em xuống cũng bằng miệng. Không rõ em ngã vì miệng hắn hay câu nói của hắn. Chỉ biết cơ thể của hai con người xa lạ chưa hiểu rõ về nhau đã không còn khoảng cách vật chất.
Em gần như nói rõ điều em muốn. Sự khát khao của em là của một người đàn bà nhưng sự vui thích tinh nghịch của em lại là của một đứa trẻ.
******
Hắn nằm cạnh, ngắm em, tự hào đã gây ấn tượng mạnh với em. Em tươi tắn hơn và dường như quên vận vào lại nét lạnh lùng bất cần ban đầu.
- Giờ mình đi xe ôm đến nhà ngoại em, xe này phải để lại cho em trai em đi học
- Uh sao cũng được. Những bức tượng này …
- Của em. Em thích sưu tập đồ cổ.
Rồi em hát một khúc hát bằng tiếng Hoa rất hay mà hắn không tài nào bắt chước.
- Anh biết bài này không. Soundtrack của phim Thần Thoại đấy
- Anh không biết. Em biết tiếng Hoa?
- Dạ em có học mà
Hắn nao lòng. Giờ em ngoan ngoãn như một cô bé mà hắn ước ao, không thuần thục như cô đàn bà hắn cần.
******
- Đây là bạn con, sẽ ở lại đây vài ngày!
- Chào bác
Mẹ em vui vẻ đón chào hắn lịch thiệp như thể đây là một việc bình thường trong gia đình. Em dắt hắn vào phòng rồi lên tầng trên. Hắn nghe giọng em rất ngoan vọng xuống: “bà ơi cháu về rồi, bà có khỏe không!”. Hắn chạnh lòng, hắn rất thương bà nên hắn thích một cô cháu gái ngoan ngoãn lễ phép như em. Cái giọng Hà Nội của em ngọt như một viên kẹo (mà không biết có ngọt hơn môi em không!).
Phòng em là một căn phòng rất nhỏ nhưng hài hòa gọn ghẽ. Hắn chưa kịp quan sát hết thì phải theo em sau câu lệnh: “Vào đây tắm với em”…
Hắn thích tắm cho người hắn yêu thương lắm. Hắn thích luồn tay vào từng mớ tóc, giội từng gáo nước, thoa xà phòng lên từng mảng da. Không có gì là nhục dục cả, theo hắn đó là một hoạt động lãng mạn và đầy yêu thương.
- Anh thích tắm nước nóng à. Dù trời Hà Nội 13 độ em vẫn tắm nước lạnh. Tắm như vậy nên em trẻ lâu hihi. Có người vẫn nghĩ em sinh năm 88 đấy.
Em vừa khoe vừa chỉnh nước lạnh ngắt rồi dí vào người hắn để hắn giảy nảy cho vui mắt. Em ác (nhưng em rất đáng yêu). Ồ thí ra, em thích vui trong lúc tắm. Hắn thấy thú vị nhưng hơi bất ngờ: em hoàn toàn không châu Á chút nào (quá bạo dạng và thật)
******
Xe ôm chở hắn và em đến chỗ em làm – Vincomtower. Em bắt hắn lưu số của người lái xe vì đây là người em quen và tin tưởng, dặn dò là “anh lạc ở bất cứ đâu thì gọi cho anh Minh nhé, em đi làm đây”.
Minh chở hắn đến Hồ Gươm. Hắn hơi hoảng trước hồ. Đó làm cảm giác choáng trước cái đẹp của những kẻ quá đa cảm như hắn. Hắn điện thoại về nhà ngay, thông báo cho người đầu tiên bắt máy: “đến Hà Nội rồi, đang ở ngay hồ Gươm, đẹp lắm”. Từ giã Minh, hắn gọi chi Liên.
(Liên là nguyên nhân chính làm hắn đến Hà Nội. Liên du học, quen hắn online và rất thông hiểu tâm tư của hắn. Nhưng từ khi Liên về nước hắn mơ hồ nhận thấy một sự lạnh nhạt. Đêm thứ 5 cả hai đã tranh cãi, rồi ngay sau đó hắn mới gặp em)
Đặt chân lên đất Hà Thành, hắn đã nhủ sẽ du lịch balô không cần đến Liên hướng dẫn nữa. Vây mà sau khi gặp em, hắn tự nhiên thấy vui thích lạ, muốn cởi bỏ hết mọi vướng mắt với Liên. Hà Nôi đẹp quá, em cũng đẹp. Và hình như giữa em và hắn đang nhen nhóm một cái gì đó đẹp.
******
Liên đến, nghe qua loa lý do vì sao hắn gác mọi chuyện qua mà điện thọai. Rồi cuộc du ngoạn vào lòng Hà Nội bắt đầu. Hai người đi bộ loanh quanh các hàng quán, các ngõ phố, các danh thắng rất … Hà Nội. Cảm giác của hắn lúc này là hoàn toàn thoải mái và cân bằng. Liên là một cô gái thật sự Hà Nội, hiền hòa pha chút đỏng đảnh nhưng không có hơi hướng của đam mê như em. Ngoài đền Ngọc Sơn thì cái Liên cho hắn biết về Hà Nội hôm nay là ẩm thức. Hắn ham ăn nên lim dim thấy rõ văn hóa Hà Nội đang xâm nhập dần vào bao tử. Có những lúc hắn thoáng nghĩ Hà Nội là ai: em hay Liên!
Giờ Liên đang dắt hắn lên cầu Long Biên, Liên đi trước, thì thầm những điều xa xôi lắm. Những ám ảnh của Liên về bóng và hình. Những nỗi buồn đau và cô đơn Liên cảm nhận được qua những bài viết của hắn. Những lo toan hốt hoảng dường như không thực. Hắn đã nắm tay Liên một cách vô thức. Mong manh quá! Cả tay và Liên đều mong manh. Đây là lần đâu tiên Liên gặp hắn nhưng đây cũng là lần đầu tiên có một người hiểu hắn như hiểu chính bản thân. Liên vẫn hay nói: “anh là một cái hình thiếu bóng còn em là một cái bóng thiếu hình”. Dưới kia, sông Hồng rộng toác ra sau khi len mình luồn lách khỏi những bãi bồi. Cái mênh mông ấy nhắc hai cái bóng trên cầu Long Biên về nỗi buồn và sự cô đơn trong cái vỏ tâm hồn chậc chội của họ. Hai cái bóng đi rất chậm - quá nhỏ bé giữa lòng Hà Nội.
******
Liên bận việc nên hắn phải nhờ Minh chở về nhà em lấy áo lạnh. Minh không xem hắn như khách mà xem như bạn. Biết hắn lạnh vì đã quá ỷ y vào sức chịu đựng của một thằng con trai Sài Gòn, Minh nhường cho hắn chiếc áo phông. Rồi như đã chắc chắn hắn có thể tiếp nhận lời của mình, Minh nói cho hắn nghe về em như một điều tâm đắc lớn trong đời chạy xe ôm. Theo lời Minh thì “tuy bề ngoài hơi cầu kỳ” nhưng em “rất chừng mực” và “hay lắm”, tuy “học hơn” Minh nhiều nhưng “chơi với nhau như bạn”…vv. Hắn nghe, thấy trong lòng vui lắm. Thì ra em là thế. Thì ra hắn đã cảm nhận đúng về em. Em là dạng người “phản ngoại hình” (tính cách khác hẳn bề ngoài). Từ nhỏ hắn đã rất thích kết bạn với những người như thế vì họ sẽ đón nhận và gìn giữ những ai thật sự hiểu họ, vì họ có ít bạn (mà hắn là người ích kỷ) và vì hắn cũng là dạng người này. Lòng hắn khắp khởi mong gặp em ngay để nói chuyện nhiều hơn, để hiểu em hơn.
******
Hắn ngồi chờ em trong phòng. Cái duy nhất hắn có thừa mứa lúc này là thời gian và cái hắn thiếu thốn nhầt là lòng kiên nhẫn…