Lớp Lớp 1:
-Ba đâu rồi mẹ?
Mẹ nó quay đi không trả lời .
Nó cũng chẳng chút để tâm,vội chạy ra sân chơi cùng lũ trẻ trong xóm.
Nó còn nhỏ quá.
Lớp Lớp 5:
- 8/3 bạn tặng gì cho mẹ? mình sẽ xin tiền ba mua quà cho mẹ
- Ba
Bất giác nó thốt lên nho nhỏ khi nghe đứa bạn nói đến tình huống có hình ảnh một người cha.
Nó bắt đầu lớn.
Lớp Lớp 8:
- Mày nên nhớ trong nhà này mày chỉ là thằng không cha thôi
- Không cha…
Nó lặp lại ,cũng bất giác và nho nhỏ.Cậu nó đã thành công. Nó đã khóc, cái điều mà nó không cho phép mình làm khi nhận một cái tát ngay trước câu nói đó.Lần đầu nó biết nỗi đau “không cha”- đau hơn 1 cái tát.
Nó đã lớn hơn.
Lớp Lớp 10:
- Mẹ thằng Tí vậy mà giỏi , nuôi con 1 mình mà cho nó ăn học đến nơi đến chốn.
Bà hàng xóm phúc hậu vẫn thường nói thế về mẹ nó. Từ lâu nó đã thương và rất cảm phục mẹ. Nó lớn trước tuổi, kịp nhận ra đời sống khắc nghiệt như thế nào đối với một người đàn bà không chồng như mẹ.Nó đã học học hết khả năng và tìm được 1 chỗ trong ngôi trường danh tiếng của thành phố.
Nó đã lớn và thấy mình lớn lắm.
VàoVào đại học:
- Con vàoĐH rồi . Con và mẹ phải chứng tỏ cho ông ấy thấy không có ông ta mẹ và con vẫn có thể làm được mọi thứ.
- Phải biết tha thứ con à
”Tha thứ”! Điều nó chưa từng nghĩ đến.Thì ra biết khóc, biết phấn đấu ,yêu thương và căm hận vẫn chưa đủ làm 1 con người lớn. Hôm nay nó học thêm bài học về “tha thứ” và học được rằng : nó còn phải học nhiều bài học để lớn hơn trong cuộc sống này.
Còn Còn nhiều lát cắt khác trong đời sống của nó, nó đang sống và đang học.
No comments:
Post a Comment