Tuesday, December 2, 2008

HÀNH TRÌNH ĐI TÌM RÉT - 1


free hit counters


HÀNH TRÌNH ĐI TÌM RÉT - PHẦN 1



Nguyễn Hùng Sơn



________________________________________





- Anh đến bến xe Giáp Bát rồi, em ra đón anh nhé!



- Ok, tầm 10 phút nữa em đến.





Hắn đứng chờ em, khoan khoái hưởng cảm giác lần đầu đặt chân lên đất lạ với những cuộc chơi thú vị phía trước. Không thể nào ngờ hắn có thể gặp em hôm nay. Tối thứ 6 hắn lên xe đi Hà Nội mà tối thứ 5 hắn mới gặp em lần đầu online. Trò chuyện rất đúng điệu và phóng túng được một lúc thì hẹn gặp nhau tại Hà Thành.





Thằng bạn thân gạn hỏi: “Sao mày đi gấp thế, tìm gì, gái hay chùa?”. Hắn trả lời rất lạnh: “Tao đi tìm rét”. Thằng bạn thân vốn không lãng mạn nhưng đã quen với cái cách sống chậm của hắn nên chỉ thoáng ngạc nhiên. Nhưng rồi nhớ ra hắn là hắn nên thôi không biểu hiện sự ngạc nhiên ấy ra nữa.





“Em đến rồi, em đi Dylan đỏ, đứng cạnh anh công an” - tin nhắn làm hắn giật mình, ngừng suy nghĩ. Theo hướng dẫn, hắn tìm ra em. Em hơi khác trong hình, sành điệu hơn, lạnh hơn, giống…thanh nữ làng chơi hơn. Nhưng em rất đẹp. Điều này làm hắn rất dễ chịu ngồi cạnh em (hắn vốn là nạn nhân khốn khổ nhất của cái đẹp!). Hắn không bất ngờ lắm về vẻ ngoài của em. Sau một lần chat duy nhất và những hẹn hò chóng vánh mà em đã ngọt ngào và ngoan ngoãn như thế thì chắc em là một tay chơi có hạng. Những “anh ngủ ngon nhé, hôn anh”, “anh đừng thức khuya nhé chụt chụt”… đã nhan nhãn trên cellphone và trong trí nhớ của hắn đến mức không đáng ngạc nhiên về sự dễ dãi của kẻ nhắn tin. Và em là một trong số đó đúng không nhỉ!





- Mình vào nhà nghỉ cho thoải mái nhé.



- Sao em nói sẽ về nhà em, anh ngại vào nhà nghỉ lắm.



“Mình sắp vào tròng của một callgirl !” – hắn nhắc bản thân đề phòng. “nhưng thôi cứ để xem cô nàng sẽ làm gì”.





Quẹo qua vài ngã rẽ em chở hắn vào thẳng sân một ngôi nhà khang trang cao tầng. Hắn theo chân em lên các tầng. Đây là một ngôi nhà khá cổ. Điều hắn nhớ nhất là rất nhiều tượng phật cổ và giả cổ. Em dắt hắn đến tầng cao nhất, nơi có một bàn thờ lớn, rồi lần vào một căn phòng nhỏ phía sau mà theo cách bài trí thì có thể là phòng của em. Thôi không cần suy nghĩ nữa, môi em ngon quá! Hắn đã bước vội đến hôn em mà cũng chẳng suy tính gì. Có thể là vì em đẹp. Có thể vì Hà Nội lạnh. Có thể vì hắn không thể từ chối đôi môi ấy.





Chạm vào môi em, hắn hơi bất ngờ: nó không nhạt nhẽo như các cuộc chơi hay đổi chác, nó nồng nàn ngòn ngọt như cuộc tình đã qua của hắn. Kệ! Không suy tính nữa. Hắn và phần con, phần đàn ông trong hắn cần hơn thế. Nụ hôn đã đến cao trào ngấu nghiến như những kẻ yêu nhau thật.





- Đây là nhà em à!



Hắn hỏi em một câu vô lý để tách khỏi môi em mà có thời gian định thần lại những chuyện xẩy ra trong nửa tiếng đầu tiên có mặt tại Hà Thành. Sao thế nhỉ, em hành xử không khác những cô gái “nhận tiền, cho bánh” thế sao nụ hôn lại nồng nàn như một kẻ biết yêu?!





- Phòng này của em.



Em trả lời rất ngắn như để dành hơi cho việc khác. Rồi trong tích tát (và bằng một tiểu xảo nào đó của em), em đã nằm và gắn chặt vào hắn bằng khớp nối lỏng lẻo nhất của cơ thể người – lưỡi và môi. Lại cuồng nhiệt, lại tràn trao. Hắn đã loại em ra khỏi danh sách “thanh nữ làng chơi”. Vậy em là…mà việc gì phải suy nghĩ nhỉ, em là gì cũng được. Cảm giác đang dâng trào khắp cơ thể hắn là gì nhỉ? Của một người đàn ông hay của một con đực? Mà chẳng suy nghĩ làm gì nữa chỉ hôn là được rồi. Tiếp và hơn nữa.





(Trong tiềm thức hắn, nụ hôn như một báu vật của người, hắn tôn thờ nụ hôn. Hắn yêu những nụ hôn ngọt lịm từ khao khát đẫm hơi tình chứ không phải là những bãi nước bọt nhạt thếch và những bờ môi lạnh tanh. Thuở còn bồng bột, hắn có thói quen test tình cảm qua nụ hôn (mà hình như đến giờ hắn vẫn còn bồng bột))





- Em có thích anh hôn không (hắn rất tự hào về nụ hôn của mình)



- Quan trọng là anh có thích không (như thể hắn sẽ trả tiền cho việc này)



- Sao lại là anh (sao em chọn anh để diễn ra những việc này)



- Em không biết (định mệnh?)





Em ngồi dậy, cởi từng lớp áo.





- Bố em sẽ về tối nay, em sẽ đưa anh đến nhà mẹ em. Nhưng nhà ngoại em xa trung tâm…



- Anh cần gần em thôi (hắn hơi giật mình, không ngờ mình nói một câu mùi mẫn như vậy. Nhưng nghĩ lại nó không phải là một câu thủ thuật)



Hắn ngẩn đầu, khóa câu nói của em bằng miệng, kéo em xuống cũng bằng miệng. Không rõ em ngã vì miệng hắn hay câu nói của hắn. Chỉ biết cơ thể của hai con người xa lạ chưa hiểu rõ về nhau đã không còn khoảng cách vật chất.





Em gần như nói rõ điều em muốn. Sự khát khao của em là của một người đàn bà nhưng sự vui thích tinh nghịch của em lại là của một đứa trẻ.





******





Hắn nằm cạnh, ngắm em, tự hào đã gây ấn tượng mạnh với em. Em tươi tắn hơn và dường như quên vận vào lại nét lạnh lùng bất cần ban đầu.





- Giờ mình đi xe ôm đến nhà ngoại em, xe này phải để lại cho em trai em đi học



- Uh sao cũng được. Những bức tượng này …



- Của em. Em thích sưu tập đồ cổ.





Rồi em hát một khúc hát bằng tiếng Hoa rất hay mà hắn không tài nào bắt chước.



- Anh biết bài này không. Soundtrack của phim Thần Thoại đấy



- Anh không biết. Em biết tiếng Hoa?



- Dạ em có học mà





Hắn nao lòng. Giờ em ngoan ngoãn như một cô bé mà hắn ước ao, không thuần thục như cô đàn bà hắn cần.





******



- Đây là bạn con, sẽ ở lại đây vài ngày!



- Chào bác



Mẹ em vui vẻ đón chào hắn lịch thiệp như thể đây là một việc bình thường trong gia đình. Em dắt hắn vào phòng rồi lên tầng trên. Hắn nghe giọng em rất ngoan vọng xuống: “bà ơi cháu về rồi, bà có khỏe không!”. Hắn chạnh lòng, hắn rất thương bà nên hắn thích một cô cháu gái ngoan ngoãn lễ phép như em. Cái giọng Hà Nội của em ngọt như một viên kẹo (mà không biết có ngọt hơn môi em không!).





Phòng em là một căn phòng rất nhỏ nhưng hài hòa gọn ghẽ. Hắn chưa kịp quan sát hết thì phải theo em sau câu lệnh: “Vào đây tắm với em”…





Hắn thích tắm cho người hắn yêu thương lắm. Hắn thích luồn tay vào từng mớ tóc, giội từng gáo nước, thoa xà phòng lên từng mảng da. Không có gì là nhục dục cả, theo hắn đó là một hoạt động lãng mạn và đầy yêu thương.





- Anh thích tắm nước nóng à. Dù trời Hà Nội 13 độ em vẫn tắm nước lạnh. Tắm như vậy nên em trẻ lâu hihi. Có người vẫn nghĩ em sinh năm 88 đấy.



Em vừa khoe vừa chỉnh nước lạnh ngắt rồi dí vào người hắn để hắn giảy nảy cho vui mắt. Em ác (nhưng em rất đáng yêu). Ồ thí ra, em thích vui trong lúc tắm. Hắn thấy thú vị nhưng hơi bất ngờ: em hoàn toàn không châu Á chút nào (quá bạo dạng và thật)



******





Xe ôm chở hắn và em đến chỗ em làm – Vincomtower. Em bắt hắn lưu số của người lái xe vì đây là người em quen và tin tưởng, dặn dò là “anh lạc ở bất cứ đâu thì gọi cho anh Minh nhé, em đi làm đây”.





Minh chở hắn đến Hồ Gươm. Hắn hơi hoảng trước hồ. Đó làm cảm giác choáng trước cái đẹp của những kẻ quá đa cảm như hắn. Hắn điện thoại về nhà ngay, thông báo cho người đầu tiên bắt máy: “đến Hà Nội rồi, đang ở ngay hồ Gươm, đẹp lắm”. Từ giã Minh, hắn gọi chi Liên.





(Liên là nguyên nhân chính làm hắn đến Hà Nội. Liên du học, quen hắn online và rất thông hiểu tâm tư của hắn. Nhưng từ khi Liên về nước hắn mơ hồ nhận thấy một sự lạnh nhạt. Đêm thứ 5 cả hai đã tranh cãi, rồi ngay sau đó hắn mới gặp em)





Đặt chân lên đất Hà Thành, hắn đã nhủ sẽ du lịch balô không cần đến Liên hướng dẫn nữa. Vây mà sau khi gặp em, hắn tự nhiên thấy vui thích lạ, muốn cởi bỏ hết mọi vướng mắt với Liên. Hà Nôi đẹp quá, em cũng đẹp. Và hình như giữa em và hắn đang nhen nhóm một cái gì đó đẹp.







******





Liên đến, nghe qua loa lý do vì sao hắn gác mọi chuyện qua mà điện thọai. Rồi cuộc du ngoạn vào lòng Hà Nội bắt đầu. Hai người đi bộ loanh quanh các hàng quán, các ngõ phố, các danh thắng rất … Hà Nội. Cảm giác của hắn lúc này là hoàn toàn thoải mái và cân bằng. Liên là một cô gái thật sự Hà Nội, hiền hòa pha chút đỏng đảnh nhưng không có hơi hướng của đam mê như em. Ngoài đền Ngọc Sơn thì cái Liên cho hắn biết về Hà Nội hôm nay là ẩm thức. Hắn ham ăn nên lim dim thấy rõ văn hóa Hà Nội đang xâm nhập dần vào bao tử. Có những lúc hắn thoáng nghĩ Hà Nội là ai: em hay Liên!





Giờ Liên đang dắt hắn lên cầu Long Biên, Liên đi trước, thì thầm những điều xa xôi lắm. Những ám ảnh của Liên về bóng và hình. Những nỗi buồn đau và cô đơn Liên cảm nhận được qua những bài viết của hắn. Những lo toan hốt hoảng dường như không thực. Hắn đã nắm tay Liên một cách vô thức. Mong manh quá! Cả tay và Liên đều mong manh. Đây là lần đâu tiên Liên gặp hắn nhưng đây cũng là lần đầu tiên có một người hiểu hắn như hiểu chính bản thân. Liên vẫn hay nói: “anh là một cái hình thiếu bóng còn em là một cái bóng thiếu hình”. Dưới kia, sông Hồng rộng toác ra sau khi len mình luồn lách khỏi những bãi bồi. Cái mênh mông ấy nhắc hai cái bóng trên cầu Long Biên về nỗi buồn và sự cô đơn trong cái vỏ tâm hồn chậc chội của họ. Hai cái bóng đi rất chậm - quá nhỏ bé giữa lòng Hà Nội.





******



Liên bận việc nên hắn phải nhờ Minh chở về nhà em lấy áo lạnh. Minh không xem hắn như khách mà xem như bạn. Biết hắn lạnh vì đã quá ỷ y vào sức chịu đựng của một thằng con trai Sài Gòn, Minh nhường cho hắn chiếc áo phông. Rồi như đã chắc chắn hắn có thể tiếp nhận lời của mình, Minh nói cho hắn nghe về em như một điều tâm đắc lớn trong đời chạy xe ôm. Theo lời Minh thì “tuy bề ngoài hơi cầu kỳ” nhưng em “rất chừng mực” và “hay lắm”, tuy “học hơn” Minh nhiều nhưng “chơi với nhau như bạn”…vv. Hắn nghe, thấy trong lòng vui lắm. Thì ra em là thế. Thì ra hắn đã cảm nhận đúng về em. Em là dạng người “phản ngoại hình” (tính cách khác hẳn bề ngoài). Từ nhỏ hắn đã rất thích kết bạn với những người như thế vì họ sẽ đón nhận và gìn giữ những ai thật sự hiểu họ, vì họ có ít bạn (mà hắn là người ích kỷ) và vì hắn cũng là dạng người này. Lòng hắn khắp khởi mong gặp em ngay để nói chuyện nhiều hơn, để hiểu em hơn.





******



Hắn ngồi chờ em trong phòng. Cái duy nhất hắn có thừa mứa lúc này là thời gian và cái hắn thiếu thốn nhầt là lòng kiên nhẫn…

















No comments: