Quê nhà tôi ơi, xứ Đoài xa vắng
Khói chiều mênh mông, sông Đà buông nắng
Nhớ thương làng quê, lũy tre bờ đê
Ước mơ trở về, nghe mẹ hiền ru bên thềm đá cũ.
Quê nhà tôi ơi, con đường qua ngõ
Bóng mẹ liêu xiêu trong chiều buông gió
Nhớ… thương đàn con, biết phương trời nao?
Áo nâu mùa đông, thương mình lận đận, đêm buồn mẹ ru.
À ơi, hoa bay lên trời, cây chi ở lại?
À… ơi hoa cải lên trời, rau răm ở lại, chịu lời đắng cay.
Quê nhà tôi ơi, Ba Vì xanh tím
Nón chiều che ngang mắt chiều hoang vắng.
Những đêm mùa đông, khói hương trầm bay,
Bóng cha ngồi đây, ngọn đèn lung lay, bức tường vôi trắng.
Quê nhà tôi ơi, quê người con gái
Mắt buồn da nâu, giấu tình yêu dấu
Mắt đen về đâu, mắt đen của tôi?
Mắt đen chờ ai, tháng ngày mỏi mòn, mối tình long đong?
À ơi, em đi lấy chồng anh vẫn một mình.
À… ơi, táo rụng sân đình, thương anh một mình, một mình nhớ em
À… ơi, hoa bay lên trời
À… à… ơi, hoa cải bay đi, rau răm thôi đành… ở lại.
The afternoon smoke spreads, Da River casts sunrays
Missing the village, the bamboo trees
Wishing to be back, listening to Mother’s lullabies
Mother’s shadow swaying in the afternoon wind
Missing her children, living beneath Heaven
Empathizing my incompetence, Mother lulls the sad evening
Oh oh, the cabbage flower flies, the fragrant knotweed stays, bearing bitterness
A conical hat shading deserted eyes
During winter nights, the scent of aloe wood burns
Father sitting beside flickering lights, and walls of white lime
Sad eyes, brown skin, hiding a wondrous love
Black eyes gazing, black eyes of mine
Black eyes await, days wear and tear, an inconclusive love
Apples fall onto the communal house’s courtyard
Pitying his lonely soul, missing her
Oh oh, the cabbage flower flies, the fragrant knotweed is left behind
No comments:
Post a Comment