.
Sáng tác: Trần Lê Quỳnh
Tình yêu như chuyện cổ tích Cha đã lâu lắm không xem Tình yêu như người bạn cũ Mẹ đã lâu lắm không gặp
Tình yêu có lúc dần biến mất trong đời sống hôn nhân. Có khi vì cả hai. Có khi không vì ai cả. Chỉ biết những nồng nàn xưa như một cuốn truyện cổ tích từ lâu người cha đã xếp xó. Chỉ biết những yêu thương cũ đã từ lâu người mẹ đã không tìm gặp.
Một ô cửa trắng Một cô bé giấu những giọt lệ giữa những vì sao rơi ngoài song Trong một đêm lấp lánh ánh trăng Đằng sau từng lời hờ hững Là tháng năm sắp qua rồi Đằng sau nụ cười hạnh phúc Là tiếng khóc lúc không người Một ngôi nhà vắng Một đêm trắng như những nỗi buồn trong đêm mùa đông Hay màu hoa đang chờ lúc xuân sang thức dậy
Cô con gái được nuôi lớn bằng những hạnh phúc giả tạo. Một ngày, cô đủ lớn để nhận ra những lời yêu rất hờ của cha để tiếc cho những tháng năm lời yêu ấy cất lên từ đáy lòng. Một ngày, cô nghe sự nhạt nhòa trong tiếng cười hạnh phúc của mẹ để lặng nhìn mẹ khóc khi xunh quanh không còn ai yêu cầu vai diễn một người vợ hạnh phúc. Ngôi nhà hạnh phúc xưa giờ là ngôi nhà vắng lặng với ba con người được kết nối lõng lẽo. Quanh cô gái là những đêm trắng và những giọt lệ. Sâu trong lòng cô là khát khao hạnh phúc như đóa hoa trắng đang chờ mùa xuân để bừng nở.
Rồi giấc ngủ đến cô bé mơ mình là én bay trong sương mờ Băng qua đại dương Bay đến những thiên hà xa lắm Để cho màu trắng Như giấc mơ dịu dàng sẽ ở lại trong tim Và trên mái nhà Đàn chim én về cùng mùa xuân.
Cô gái chỉ tìm đến được hạnh phúc trong giấc mơ. Chỉ trong mơ cô mới đủ sức vượt qua biển ám ảnh về sử đổ vỡ của cha mẹ. Chỉ có trong mơ cô mới đủ phép màu bay khỏi tinh cầu lạnh giá của họ để tìm đến một thiên hà xa xôi khác, nơi tình yêu ngự trị. Rồi trong giấc mơ, đàn chim én về dệt mùa xuân cho bông hoa trắng bừng nở, cho những niềm tin trong sáng về tình trong cô được sống lại.
No comments:
Post a Comment