
Khi người phụ nữ không còn được yêu, nỗi đau lớn nhất là khi họ biết người đàn ông của mình sẽ dần thuộc về một người phụ nữ khác. Họ sẽ chết lặng khi người đàn ông "tràn ngập niềm vui rời xa căn nhà cũ". Rồi đây hắn sẽ cười bằng ánh sáng của nụ hôn từ một người khác. Rồi đây hắn sẽ buồn với cơn mưa cùng ngắm với một người khác...những cung bậc buồn vui mà người phụ nữ chưa từng được nếm trải với hắn. Rồi đây hắn sẽ rũ bỏ chiếc áo sờn vai để thay vào một màu áo tươi tắn khác, dễ dàng như rũ bỏ một tình yêu.
Từ ngày ấy, người phụ nữ chập chững tập những bước chân đầu tiên của một cuộc sống không có người đàn ông ấy. Nhưng cho đến ngày gã đàn ông đã là "một chàng trai với màu tóc khác" thì trong lòng cô, những năm tháng yêu xưa chỉ mới như ngày hôm qua.
Bài hát là một nỗi buồn rất đẹp, rất phụ nữ!
Sáng tác: Phú Quang
thơ: Nguyễn Khoa Điềm
Có một ngày anh không yêu em
Anh trở về nơi xa với chiếc áo em chưa từng thấy
Có một ngày anh cười bằng ánh sáng của nụ hôn khác
Những nỗi buồn của mùa mưa khác
Những buồn vui em không có bao giờ
Ngày anh không yêu em
Anh tràn ngập niềm vui rời xa căn nhà cũ
Chiếc áo sờn vai anh đã thay bằng màu áo khác
Ngày ấy em bắt đầu bằng bước chân của ngày quên anh
....
Anh đã là một chàng trai với màu tóc khác
Riêng năm tháng cuộc đời vẫn như ngày xưa
No comments:
Post a Comment