Nghe Nợ của nhạc sĩ Trần Viết Tân, tôi không tránh khỏi liên tưởng đến các tác phẩm của nhạc sĩ Phạm Duy bởi mỗi lời hát đều là một lời thơ. Thú thật cuộc sống ở SàiGòn bận rộn đến mức tôi chỉ nghe được bài Nợ trong album và cho rằng đây là bài tôi thích nhất. Giờ đây, trong một sáng thứ 7 giá rét, trong phòng riêng của mình, tôi bình an nghe lại cả album một cách từ tốn thì thấy mình vẫn thích Nợ nhất nhưng phát hiện những bài khác trong album hay không ít hơn chút nào.
Càng nghe càng thấy lòng mềm ra với chất thơ trong nhạc. Càng nghe càng thấy yêu cái đẹp trong cuộc sống, trong những nhớ nhung, giận hờn, bất chợt, nợ nần, muộn màng, tay mẹ, Hà Nội...
Hai kiều nữ Hà Nội, Lam và Nhung, đã dắt người nghe vào chốn thơ và nhạc ấy thật nhẹ nhàng. Kiều nữ Nhung gần như sinh ra để hát các bài về Hà Nội . Kiều nữ Lam thì sinh ra để hát theo cách của đàn bà. Đáng mừng là cái chất thơ mong manh của nhạc Trần Viết Tân đã kịp thấm vào mà giúp Lam tiết chế để nhả chữ một cách yêu kiều hơn bản năng gốc của mình. (mừng vì như thế đúng với bối cảnh chung của album hơn)
Mỗi bài hát đều làm tôi say mê nên khó mà tỉnh táo dùng từ ngữ chính xác cho cảm nhận của mình. Xin gửi đây lời hát, lời thơ của các ca khúc trong album để bạn cùng tôi cảm nhận. Sẽ rất hay nếu tôi được nghe một người tri âm nào đó...
ẤM NỒNG: Xin anh đừng là mây bay Suốt đời em không với tới Xin anh đừng là con suối Bởi nguồn sẽ đổ về sông Xin anh đừng là vừng đông Cho em chói lòa đôi mắt Xin anh đừng là khoảnh khắc Để em tan biến hư vô Anh đừng là ngôi nhà to Để em đi qua ngần ngại Anh đừng là bờ là bãi Đổi thay dâu bể cuộc đời Anh cứ là anh thế thôi Ấm nồng vòng tay thân thiết Nơi em gục vào quên hết Khổ đau cơ cực đời thường
BẤT CHỢT: Đôi khi con chuồn chuồn bất chợt Đậu xuống cành rào Để những chiếc gai run rẩy Đôi khi ngọn gió hoang bất chợt Đùa giỡn bên làn áo mỏng Thiếu nữ rùng mình Chàng trai rùng mình Đôi khi cơn mưa rào bất chợt Giận hờn trút xuống khóm hoa Những cánh hồng tươi tan tác Đôi khi tình yêu kia bất chợt Ghé qua tim người Để lại thẳm sâu ... vết xước Đôi khi tình yêu này bất chợt ghé qua tim mình Để lại thẳm sâu ... thẳm sâu
EM HỒNG NHUNG RẤT LẠ: Em hồng nhung rất lạ Nở giữa vườn đêm xưa Trăng gầy đôi mắt hạ Mộng thầm vàng áo xưa Anh tìm em phố lạ Ngày tháng buồn nỗi đau Trong lòn con nước cạn Tình hỡi nhớ thương xa Nghe chừng nai cũng buồn Tình có còn ước mơ Bên chiều xưa thẫn thờ Giọng hát nhẹ khói bay Biển vắng lạnh gió đêm Buồn lắng vào mắt em Hồn đắng lời xót xa Sóng từng cơn lướt qua Em hồng nhung rất lạ Nở giữa vườn đêm xưa Bây giờ bên phím đàn Tình hỡi sầu ngút ngàn
ĐÊM HÀ NỘI NHỚ: Xa một tuần có lâu quá không anh Sao em thấy ngày dài đến thế Đêm Hà Nội thơm nghẹn lòng hoa sữa Ngôi sao em ngân ngấn khóc chân trời Ngày xa anh em bỗng hóa đơn côi Gió cũng không buồn ngang cửa nữa Một chiếc lá rơi cũng làm em nhớ Úp mặt lên trăng mới biết trăng gầy Hà Nội bồng bềnh trôi theo heo may Ánh trăng nhắc về một thời mê đắm Thơ em xuống dòng buồn nghiêng dấu lặngNỗi nhớ về anh lấp mãi không đầy
HÀ NỘI EM: Em vẫn nói là Hà Nội của riêng em Hà Nội buồn trong hoàng hôn muộn nắng Hà Nội trầm với ngói nâu nghiêng hắt Hà Nội thương quá lời mẹ ru xưa Em vẫn nói Hà Nội của riêng em Với con đường hoàng lan trong ký ứcVới tuổi thơ nồng nàn hương cốm mới Một triền đê ngơ ngác cánh diều trưa Hà Nội em bản nhạc buồn bỏ lỡ Với lao xao khúc chuyển mùa dang dở Những câu hát ngân hoài trong nỗi nhớ Loang ánh nhìn cả một mùa đông Hà Nội em tiếng thở dài của thời gian Về anh người con trai xứ khác Mang nhiều đam mê khát khao trong đời Hà Nội nhỏ buồn sao ôm nỗi anh đi.
EM KHÔNG NHỚ ANH ĐÂU: Em không nhớ anh đâu Em đã thề như thế Hàng cây dài bóng xế Che sầu dâng hoen mi Con đường nào mình đi Chợt ngút ngàn xa ngái Vẫn dòng người qua lại Sao giờ không bóng anh Chùm hoa khế đầu cành Vương màu lên tóc biếc Tím ngắt chiều tiễn biệt Lược nào hơn tay mềm Bến hồng hà dịu êm Tàu xa tràn sóng vỡ Sông gồng mình trăn trở Hình như là sông đau Nếu tình cờ gặp nhau Anh ơi đừng tìm mắt Nỗi nhớ lòng nén chặt Sẽ trào dâng lệ nhòa
À ƠI TAY MẸ: Bàn tay mẹ chắn mưa sa Bàn tay mẹ chặn bão qua mùa màng Vẫn bàn tay mẹ dịu dàng À ơi này cái trăng vàng ngủ ngon À ơi này cái trăng tròn À ơi này cái trăng còn nằm nôi Bàn tay mang phép nhiệm màu Chắt chiu từ những dãi dầu đấy thôi Bàn tay mẹ thức một đời À ơi này cái mặt trời bé con Mai sau bể cạn non mòn À ơi mẹ tay vẫn còn hát ru Ru cho mềm ngọn gió thu Ru cho tan đám sương mù Ru cho cái khuyết tròn đầy Cái thương cái nhớ nặng ngày xa nhau Ru cho sóng lặng bãi bồi Mưa không dột chỗ ngoại ngồi vá khâu Ru cho đời nín cái đau À ơi mẹ chẳng một câu ru mình
NỢ: Em nở duyên anh từ kiếp nào Như bờ lau nợ nước ven ao Mực nghiêng nợ bút, thơ vay chữ Trăng khuyết trời khuya nợ ánh sao Áo nợ đường kim nét chỉ thêu Núi non vay muộn cỏ xanh rêu Phố đêm nợ ánh đèn hiu hắt Khói bếp xanh lam nợ mái lều Ta hẳn nợ nhau mối ân tình Như ngày mới nợ ánh bình minh Như hoàng hôn nợ đêm tăm tối Và phận làm người nợ tử sinh Có thể kiếp xưa em nợ anh Như đêm hạ nợ ánh trăng thanh Đôi khi em vẫn thường suy nghĩ: Sao nhỉ! Vì sao em có anh
No comments:
Post a Comment