Thursday, April 23, 2009

Chạy trốn - Khi Tùng Dường còn thuần


Chạy trốn gần như là sản phẩm đầu tiên và duy nhất của Lê Minh Sơn và Tùng Dương. Cho đến giờ tôi vẫn thích album này của Tùng Dương nhất. Khi đó Tùng Dương còn rất thuần jazz, thuần ma mị, thuần đàn ông, thuần...Tùng Dương. Có lẽ nhờ cái chất jazz và đàn ông đậm từ 7 sáng tác của Lê Minh Sơn.


Từ xa nhau, Sơn sáng tác cho người đàn bà hát những ca khúc thuần tâm trạng đàn bà. Từ xa nhau, Dương hơi lạc lối, đi những con đường không thuần, trọng hình hơn âm. Âu cũng là đáng tiếc! Nhưng có thể tự an ủi rằng những thứ duy nhất càng có quý giá hơn (như sự kết hợp duy nhất của "Hà Trần + Vi Thùy Linh + Ngọc Đại = Nhật Thực 1" chẳng hạn). Dù thế nào thì Chạy Trốn cũng rất đáng thưởng thức một cách thủy chung không vương ngoại ý.


Pha một ly cafe đi! Tắt bớt đèn đi! Kiếm một góc êm nằm đi! Nhắm mắt lại đi! Đong đưa đi! Phơi lòng ra đi! Có thấy chưa những tỳ miết từ những tiếng kèn, những khúc phiêu, những ca từ, và giọng ca ma mị. Có thấy khỏanh khắc như vậy đáng gọi là thụ hưởng?


No comments: